Một hôm, người tiều phu ra cánh rừng gần bờ sông để đốn củi. Đang đốn
củi, bỗng anh bị tuột tay làm chiếc rìu rơi tỏm xuống sông. Nước sông
chảy xiết nên chiếc rìu bị cuốn đi. Người tiều phu ngồi trên bờ than
khóc, tiếng khóc của anh làm kinh động đến một vị thần. Thần hiện ra và
hỏi anh:
-Sao ngươi lại khóc thảm thiết như thế? Người tiều phu đáp:
-Thưa Ngài, chiếc rìu là tài sản duy nhất của con bị rơi xuống sông mất rồi.
Vị thần bước xuống sông, một lúc sau trở lên, tay cầm một chiếc rìu bằng vàng, thần hỏi:
-Chiếc rìu này có phải của ngươi không?
-Không ạ. Người tiều phu đáp.
Vị thần lại lặn xuống và trở lên với một chiếc rìu bạc trong tay. Ngài hỏi người tiều phu:
-Chiếc rìu này đúng của ngươi rồi chứ?
-Không ạ. Người tiều phu lại đáp.
Vị thần lại lặn xuống một lần nữa, và vớt lên chiếc rìu bằng sắt. Người tiều phu nhìn thấy chiếc rìu của mình thì mừng rỡ nói:
-Đội ơn thần, đây đúng là chiếc rìu của con.
Thấy
người tiều phu tính tình hiền lành chất phác, vị thần tặng cho anh ta
cả chiếc rìu vàng và bạc. Người tiều phu trở về nhà và kể cho mọi người
trong thôn nghe. Có một tiều phu khác nghe xong nổi lòng tham nên muốn
thử vận may. Anh ta đem chiếc rìu của mình ném xuống dòng sông chảy xiết
rồi ngồi khóc lóc ầm ĩ. Nghe thấy tiếng khóc, thần lại hiện lên và hỏi:
-Sao ngươi lại khóc?
-Thưa Thần! Chiếc rìu của con bị rơi xuống sông mất rồi ạ.
Anh ta đáp. Vị thần liền lặn xuống dòng sông, khi trở lên, tay cầm chiếc rìu vàng và hỏi:
-Chiếc rìu này có phải của ngươi không?
Anh ta mừng rỡ đáp:
-Vâng, đúng là của con đấy ạ.
Vị
thần nghe xong thì trong lòng tức giận, chẳng những không cho anh ta
chiếc rìu vàng, mà còn không giúp anh ta vớt chiếc rìu bị ném xuống dòng
sông.